top of page

SỎI ĐÁ HỒNG TRẦN

SỎI ĐÁ HỒNG TRẦN

Quỳnh Diên

Kìa mùa đông đã lặng lẽ đến từ bao giờ tại miền Bắc nước Mỹ vào buổi chiều ánh nắng chói chang không còn nữa , thay vào đó từng cơn gió lạnh se thắt . Những màu sắc tổng hợp rực rỡ của lá giờ đây đã trở thành màu vàng nhạt hoặc nâu sẩm , lá rụng tơi tả khắp nơi trên mặt đất . Rất hiếm hoi khi nhìn thấy một đám cỏ xanh còn sót lại. Bầu trời xám ngắt và các cành cây trụi lá đen đủi không một bóng chim trông càng thê thảm hơn .

Ôi! nổi nhớ nhung mới khắc khoải làm sao trong lòng kẻ tha phương. Tổ ấm của vợ chồng Diễm Phương là tòa nhà hai tầng biệt lập với mảnh vườn khá rộng xinh xắn trồng đủ các loại hoa, nở bốn mùa. Tuy nhiên nàng vẫn cảm thấy đơn độc trong không gian và thời gian lúc này. Nàng đang đắm chìm trong những kỷ niệm buồn vui của thời quá khứ. Tình yêu, cuộc sống tạm ổn định với việc làm đúng khả năng mà nàng đã cố công học hỏi để có một mảnh bằng. Điều này thật đối lập với nổi cay đắng, lam lủ và đầy bất trắc mà nàng đã chịu đựng. Hùng chồng nàng bi bắt làm tù binh trong số mười ba sĩ quan tham mưu tại Đà Nẵng. Tất cả đều bị đưa ra Bắc vào đầu tháng tư năm 1975, thời tiết Việt Nam rất khắc nghiệt, bão lụt hạn hán không biết xảy ra lúc nào. Dân chúng đói rách, lòng người đảo điên, súc vật bị đánh cắp và giết hại cũng vì miếng ăn, manh áo. Cuộc sống của người dân luôn luôn bị đe dọa , đàn áp, đã có nhiều án mạng xảy ra một cách thần bí từ nhiều năm, không một ai dám lên tiếng .

Quê hương yêu dấu ngày xa xưa ấy đâu còn là " chùm khế ngọt ".Diễm Phương đang miên man suy nghĩ nàng buông thả mọi việc để lắng nghe tiếng long nức nở, tâm tư đoài đoạn. Lùi về dỉ vãng của biến cố lịch sử xảy ra vào năm Giáp Dần 1975, đó là thời điểm những năm tháng chiến tranh khốc liệt. Con mất cha, vợ khóc chồng, gia đình bị ly tán bởi muôn ngàn lý do. Đâu đâu cũng có những vòng khăn tang thay vào cuộc sống bình yên mấy tháng trước. Những cuộc vượt biên của hằng triệu đồng bào vô tội đi tìm tự do đã chứng minh lòng dân bất mãn . Thế giới quá kinh ngạc và chua xót không ít vì chiến cuộc xảy ra. Sau mùa xuân hòa bình cuối cùng, chiến tranh tàn khốc bởi pháo kích và bom đạn đã không chừa một ai nếu không kịp di tản. Máu và nước mắt không hề lay chuyển sự hung tàn của bọn Việt Cọng,họ giết thẳng tay vì không tin có luân hồi nên không sợ quả báo. Dân chúng còn sót lại phải tập làm quen với cuộc sống mới. Họ lập ra hộ khẩu để dễ kiểm soát, phải ghi tạm trú ,tạm vắng khi rời nhà . Bà con hoặc bạn bè đến ngủ lại dù chỉ một đêm cũng phải khai báo với công an khu phố đang ở . Nếu sơ sót không thi hành sẽ có những người " phất cờ theo gió " chỉ trích để lập công. Tệ nạn sắp hàng mua gạo bắt đầu, dù có tiền cũng không có gạo bán ngoài chợ để mua như trước. Con nít, người lớn đều phải ăn cơm độn với mì sợi hoặc khoai sắn. Diễm Phương thương con, thương chồng, nàng lén đổi gạo xấu của những người bán chui " bán lén " với giá đắt để bới xách cho chồng, cho con thơ ăn với chút thức ăn thanh đạm sống qua ngày. Nàng đành nén lòng ăn cơm độn và còn biết nói dối với các con, "cơm của me ăn cay lắm, các con không thể ăn được”. Mua bắp và khoai, sắn khô cũng tính theo đầu người. Vàng cũng phải "bán chui" từng chỉ để tiêu dần, ai có tiền cũng không dám mua vàng vì sợ bị Việt Cọng tịch thu. Có vàng cũng phải cất dấu cẩn thận, nếu chúng lục xét thấy sẽ bị chúng lấy mất. Các nhà tư bản chủ tiệm vàng đều bị chúng liệt kê vào tội bóc lột "xương máu" của người dân. Họ bị niêm nhà bị cướp hết tài sản và đày đi côn đảo làm việc khổ sai chung than. Cách hữu hiệu tốt nhất đồng hoá giai cấp là thình lình đổi tiền. Kẻ giàu, người nghèo đều chỉ đổi được 200 đồng tiền mới " đủ chi tiêu tiện tặn trong vòng một tháng ". Bằng mọi cách người dân phải bán bớt những vật dụng trong nhà hoặc buôn gian, bán lận bất chấp hậu quả. Tiếp đến những nhà sĩ quan nằm ngoài đường đều bị tịch thu trước để xung vào cho nhà nước làm việc cần thiết. Nửa đêm " Họ " gỏ cửa xông vào bất cứ nhà sĩ quan nào ở trong hẽm có danh sách lấy trước, rồi cứ thế dồn hai gia đình vào ở chung một nhà. Chỗ ở chật hẹp đồ dùng trong nhà như tủ lạnh, quạt máy, tivi v .v. ..bị nhà nước mượn khéo không trả, số còn lại phải bán đổ vì chưa biết sẽ bị dòm ngó mất mác lúc nào. Cứ sống trong tình trạng lo sợ, khủng hoảng tinh trạng thần như vậy nên ai có đủ điều kiện cũng tìm cách vượt biên để thoát khỏi sự kềm kẹp của bọn chúng.

cd9.jpg

Hằng vạn sĩ quan đi trình diện không trở về, họ bị bắt làm tù binh CS một cách bất ngờ, không kịp từ giả vợ con. Trời ơi! có nổi kinh hoàng nào hơn gia đình ly tán ? Thật tội nghiệp cho các bà vợ trẻ, một mặt lo tảo tần làm những nghề nặng nhọc, bất đắc dĩ để nuôi nấng các con khôn lớn. Mặt khác họ phải đôn đáo khắp nơi tìm hỏi tin tức chồng. Diễm phương đã hoàn toàn thất vọng và buồn nản vì vắng bặt tin tức của chồng trong ba năm đầu. Lần đầu tiên thăm Hùng, Diễm Phương chỉ biết khóc ròng khi gặp gỡ. Đây là chồng mình thật sự sao Diễm phương tự hỏi như thế mà nghẹn ngào tức tưởi. Chàng đã hoàn toàn khác xưa với bộ đồ sờn vai bạt màu, quá củ kỷ . sau lưng có hai chữ "C. T " to tướng viết bằng sơn, nàng hỏi các bạn cùng cảnh ngộ đi thăm trước mới hiểu đó là hai chữ cải tạo, thật nhục nhằn, tủi hổ biết bao...

Tóm lại mỗi lần thăm chồng lại xảy ra một thảm kịch khác nhau, cuộc đời của nàng gần như kiệt quệ không lối thoát, chỉ còn lại năm đứa con là nguồn an ủi trong giai đoạn này mà thôi. Sau đây là một trong những dữ kiện thật sống động đã hằng sâu trong tâm khảm Diễm Phương. Mãi mãi không bao giờ quên như vừa mới xảy ra hôm qua ..

Sân ga Đà nẵng vào một buổi tối khí trời oi bức, ồn ào. Mọi người thi nhau vào cửa để lên xe lửa một cách ồ ạt. Họ tràn nhanh như vũ bão, mặc kệ người già yếu đuối hoặc kẻ tàn tật, trẻ em khóc thét . Kẻ mạnh vẫn lấn lên, xông vào không lùi bước, không nao núng. Đúng là một xã hội thối nát, mất hết nhân cách và tình người. Bao nhiêu vé tàu thống nhất đều dành cho cán bộ, số còn lại do con buôn " phỏng tay trên ". Diễm Phương vẫn đồng ý và mừng rỡ khi mua được vé chợ đen với giá bán cắt cổ . Sở dĩ nàng quyết định như vậy vì lần thăm chồng này nàng đem theo một đứa con gái bảy tuổi , xinh như búp bê. Nàng cùng Diễm Tiên vui vẻ, hớn hở vào cửa sân ga để lên tàu vào lúc bảy giờ.

Bỗng một tiếng quát vang lên làm Diễm phương giật bắn người, cô bé mở đôi mắt tròn xoe ngơ ngác

_ Ê , cô kia vào trạm kiểm soát đã

Hai người bạn đồng hành của nàng không có con dại nên đã vượt qua cổng một cách dễ dàng, các chị đó hên quá còn mình thật xui xẻo, Diễm Phương thầm nghĩ như vậy, vừa bực mình, vừa lo sợ run rẩy cả người. Nàng bước thấp bước cao, tay đắt con, tay xách giỏ hấp tấp theo tên công an tay cầm súng đi trước . Hắn đưa hai mẹ con Diễm Phương vào phòng có cửa kính rồi vội vã đóng ập lại

Bên ngoài đoàn người hiếu kỳ bám lấy khung cửa sổ bàn tán xôn xao

_ Chuyện gì thế, ăn cắp hay buôn lậu không biết, trông hiền lành vậy mà ghê quá hả .

Có người ra vẻ anh chị phỏng đoán một cách rành rọt

_ Mấy người đừng có thấy cái mặt non choẹt như vậy mà lầm, phải có lý do gì người ta mới bắt vào đây chớ

Tai Diễm Phương lùng bùng, nghe tiếng được tiếng mất vì có nhiều người vây bủa. Nàng xấu hổ muốn khóc, ước gì độn thổ được. Thật tội nghiệp cho người đàn bà trẻ, chưa trừng trải và quá yếu đuối này . Nàng chỉ biết đưa đôi bàn tay gầy guộc bưng lấy mặt. Đầu óc quay cuồng với bao câu hỏi đầy lo lắng không phương giải đáp.

_ Trời ơi ! hành lý mình gửi đi từ ban sang, tối nay hoặc chậm lắm là ngày mai sẽ đến, không có người nhận biết làm sao đây? mình đã dành dụm và bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để bây giờ... Ôi! thật rối trí quá cũng may là con bé ngoan, không biết vòi vỉnh quấy nhiễu nàng. Diễm Tiên chỉ biết nhìn mẹ và níu lấy tay nàng như thông cảm, chia xẻ sự lo lắng. Nàng hôn con thắm thiết, nước mắt rưng rưng còn đang để dòng tư tưởng luân lưu, bỗng tên công an đập bàn thét lên đưa nàng vào thực tại. Hắn gằn giọng

_ Cô kia nghe hỏi đây, ai bán vé chợ đen này cho cô ? Cô mua bao nhiêu, tại đâu? Phải khai thật không thì đừng hòng đi .

Phải chăng hắn hỏi tới tấp là để thị oai và gây áp lực cho nàng?, Diễm Phương lóng cóng vì chưa bao gìờ lâm vào hoàn cảnh bi đát như vậy

_ Thưa ông, tui thật tình không biết nói răng cho ông tin. Một bên cần bán, một bên cần mua. Tiền trao cháo múc, cả hai đều vui vẻ, không ai hỏi ai thêm câu nào.

Nghe đối đáp trôi chảy, hắn bực mình lắm, mặt đỏ bừng lên đôi mắt mở trừng trừng nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.

_ Láo lếu, đừng có nói điêu, muốn ăn cơm tù không thì nói. Để xem ông nhốt lại một đêm thử còn nói cứng nữa không cho biết .

Sau nhiều lần tra hỏi hùm hét không hiệu quả, tên công an mệt mỏi kéo ghế lại gần nàng lấy thuốc ra hút. Hắn thản nhiên phà khói vào mặt nàng làm Diễm Phương ho sặt sụa. Không bị hắn làm phiền tra hỏi nữa nên nàng lặng lẻ bồng Diễm Tiên đặt lên bàn, đắp áo cho con ngủ. Quá mệt mỏi Diễm Phương gục đầu ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Bỗng nàng giật phắt mình khi nghe tiếng giày đinh nện mạnh trên sàn nhà. Một giọng nói chát chúa vang lên:

_Ê cô kia, thức dậy bộ muốn nằm vạ ra đây hả? dậy làm tờ cam kết nhanh lên

Diễm Phương cầm tờ khai trong tay, tiến thoái lưỡng nan. Nếu khai sự thật thì lần sau nàng mất hẳn đầu mối bán vé chợ đen này. Còn cương quyết không khai thì phải bỏ vé, mất thăm chồng, mất luôn thức ăn đã dày công sắm sữa. Cuối nàng đành phải khai đia chỉ và tên người bán vé chợ đen cho nàng Sở dĩ nàng biết người này là do người bà con giới thiệu. Bà ta bị công an bắt đem đến để đối chất mọi sự ổn định nên nàng được nhận lại số tiền mua vé . Sau khi làm tờ cam kết khai rõ tên họ, địa chỉ và hứa không mua vé chợ đen nữa, Diễm Phương được trả lại tự do. Đêm tối như mực, nàng hoang mang dắt con rời phòng chưa biết tính sao cho ổn. Rồi như kẻ mộng du nàng bước dọc theo đường rầy xe lửa lòng dặn lòng phải tìm cách lên tàu kẽo hỏng hết mọi sự. Tình yêu chồng với bao lo lắng đã giúp nàng can đảm , lòng rối như tơ vò và chưa nghĩ ra phương cách nào . Bất thình lình một ngọn đèn Pin loé lên từ đàng xa , tiếp theo có tiếng giày dẫm bước lao xao trên đá , sỏi .Nàng trông thấy một thanh niên đội mũ cối , mặc đồ bộ đội tiến đến trước mặt nàng ân cần hỏi

_Chị đi đâu nửa đêm nửa hôm mà lại dắt cháu bé theo như thế ?

Diễm Phương nhanh nhẫu nói

_ Nói thật với em , chị không mua được vé tàu Thống nhất mà cháu đây còn nhỏ quá , sợ chịu không nổi . Em có thể giúp chị lên tàu Thống Nhất được không ? Chị sẽ gửi tiền sau dù mắc một chút cũng được

_Không sao , chị chớ có ngại ,em tên Thành , trước tiên chị trả cho em số tiền từ Đà Nẵng ra Thanh Hoá là năm mươi đồng , rồi sau hãy nói chuyện . Bây giờ em đưa chị và cháu vào chỗ ngồi đã .

Mọi sự ổn định Diễm Phương vui lắm vì đã quẳng đi một mối lo . Nàng ôm con để ngồi trong lòng hôn mãi . Tình mẫu tử dâng lên dào dạt làm nàng xúc cảm đến rơi nước mắt . Con tàu vẫn lướt nhanh , thỉnh thoảng tiếng còi hú lên xé tan màn đêm tĩnh mịch . Nàng chợt nghĩ đến vài hôm nữa sẽ gặp được chồng thì nổi nhọc nhằn này có đáng gì cho cam . Nhớ lần gặp gở Hùng vài tháng trước đây , có một vài cặp vợ chồng ngủ với nhau trong căn phòng mà " bọn chúng " treo trên cao , trước cửa hai chữ to tướng " căn phòng hạnh phúc " . Nàng đã từ chối lời gạ gẫm của tên tài xế qua trung gian rằng có muốn ngủ lại thì sẽ trả ba trăm một đêm , cứ có đêm có tiền . Lối làm tiền một cách trắng trợn đó làm nàng bất mãn và khinh khi họ vô cùng . Sau này nàng mới hiểu ra có nghĩa là buổi sáng sĩ quan ra làm ruộng , người đồng ý ngủ lại sẽ theo ra với bạn bè , dù ngày đó họ làm công việc khác . Ngày ấn định về họ sẽ nhập bọn với toán khác cùng về . Còn một việc không đơn giản chút nào là phải làm ăng ten cho bọn giám thị trại mới được ngủ với vợ . Có một số anh em thiếu tư cách , bị bạn bè bị khinh bỉ , xa lánh cũng vì vấn đề này Diễm Phương không hề biết chuyện này mà vẫn từ chối làm những ai chưa hiểu chuyện đều ngạc nhiên không ít . Hùng chồng Diễm Phương cũng đồng ý lời từ chối của vợ , chàng bảo " hạnh phúc là do đôi bên cùng tạo dựng , chứ đâu phải do bọn nó ban phát ? Diễm Phương gật đầu tán thành , nàng luôn tôn kính chồng dù trong hoàn cảnh khó khăn nào Hùng cũng giử vững tư cách . Chàng căn dặn nàng thức ăn mang vào phải làm sẵn một món ăn liền để có ngay đãi anh em trong toán . Ngoài ra chàng còn chia cho mỗi bạn một lon gạo , bởi vậy chàng không bao giờ bị đói vì các bạn cũng đền đáp lại khi vợ họ đến thăm Những người ích kỷ hưởng thụ một mình rốt cuộc đói dài dài . Chưa kịp để dòng tư tưởng luân lưu tiếp, thì thanh niên kiễm soát viên ban nãy đã đến trước mặt nàng nói nhỏ

Bây giờ em bán cho chị cái vé ra cửa từ Thanh Hoá đến Hà Nội , số tiền lúc trước là quyền lợi của em , chị thông cảm cho . Dĩ nhiên nàng đồng ý , vì biết đây là lối làm ăn để có thêm tư lợi riêng ngoài số lương được hưởng . Điều này chẳng thiệt hại gì cho nàng ,lên tàu an toàn là tốt rồi , chẳng còn gì phải bận tâm nữa ...Nàng ôm con vào lòng với tình mẫu tử lai láng , nước mắt rưng rưng , Diễm Tiên chính là báu vật của nàng lúc này . Nhờ có con bẻn cạnh nàng đã tìm được sự bình yên cũng như nguồn an ủi

cd7.jpg

Diễm Phương thở dài nhẹ nhỏm gần như quên hết sự mệt mỏi của một đêm ... tưởng như dài vô tận . Tiếng là đi tàu Thống Nhất nhưng cũng chẳng khác gì tàu chợ cũng ồn ào , cũng con buôn , cũng có thương phế binh V . C làm trời làm đất hung dữ hiếp đáp đồng bào vô tội . Không riêng chi Diễm Phương mà hầu như mọi người đều run sợ , khiếp đãm khi chúng gây sự đấm đá nhau trên tàu . Ôi thôi thật phức tạp không thể nào tưởng tượng nổi . Sau cơn mưa trời lại sáng , mọi sự dù hãi hùng đến đâu rồi cũng chấm dứt . Bỗng nhiên tàu từ từ chậm và dừng hẳn lại , mọi người nhao nhao lên mừng rỡ " Đến Hà Nội ...Đến Hà Nội rồi bà con ơi ". Nghe vậy nàng đứng phắt dậy , thu xếp các đồ dùng cần thiết bỏ vào giỏ . Chân Diễm Phương tê cứng vì suốt đêm phải để cho con gối đầu ngủ , không sao đến rồi , khoẻ rồi . Nàng tự nhoẽn miệng cười với ý nghĩ đó, và cầm cái vé ra cửa khư khư trong tay , không dám bỏ vào giỏ sợ kẻ gian lấy trộm sợ phiền phức .Khi đã chắc chắn không có gì trở ngại nữa một tay nàng bồng con , một tay xách giỏ , bương bả xuống tàu . Chân vừa chạm đất nàng đã bị một số người đẩy tới , hai mẹ con nàng bị cuốn theo dòng người ồ ạt .Mồ hôi và tóc bám lấy gương mặt nóng bừng của nàng. Nàng cứ hả miệng , ngước đầu lên mà thở , tay ôm chặt lấy con không rời . Cuối cùng nàng bị đẩy tung ra khỏi cửa , bất ngờ một bàn tay giữ nàng lại . Ôi thôi vé ra cửa đã rơi đi từ lúc nào , Diễm Phương điếng hồn đành phải gửi con cho người gác cổng để trở vào tìm vé . Nàng đẩy cái giỏ sát bên con và dặn

_ Con ngồi xuống đây nghe , giỏi đừng sợ , me vô tìm vé rồi ra ngay , nhớ đừng chạy đi mô nghe

Con bé rất ngoan không khóc gật đầu

_ Dạ , me cứ đi đi , mau ra nghe me con sợ lắm

Không kịp dặn gì thêm Diễm Phương quày quả trở vô vừa đi vừa lấn đoàn người đang vào , mặt luôn cuối xuống đất tìm kiếm . Sự bấn loạn trong lòng nàng càng tăng lên gấp bội khi chưa tìm được vé , lạy trời ...lạy trời .Trông thấy nàng như con bò lạc giữa rừng , ra không được mà vào cũng không xong Một người đàn bà mặc đồ bộ đội vội giữ nàng lại hỏi han

_ Này cô em , tìm kiếm gì mà hốt hoảng lên như thế ?

Vừa hỏi bà ta vừa kéo tay Diễm Phương ra khỏi đám đông .

_ Chị ơi ! em làm rớt cái vé ra cửa rồi . tìm mãi nhưng không thấy chị à .

_ Thôi bỏ đi biết đâu mà kiếm ? không khéo họ lượm mất rồi cũng cam . Tui quen với chú gác cửa để tui nói hộ với ông ấy một tiếng là xong ngay .Diễm Phương ngớ ra nhìn bà ta , chưa tin vào lổ tai mình thấy vậy bà nhoẽn miệng cười

_ Giúp dùm cô thôi , tôi không lấy tiền đâu mà sợ

Nàng như mở cờ trong bụng " người đâu mà tốt quá , chắc mình gặp quới nhơn phò hộ rồi "

Ra đến cửa bà nói nhỏ với người soát vé , ông ta gật đầu ngay . Không đợi nàng nói tiếng cám ơn , bà vội xoè bàn tay ra nói

_ Khoan đã cô em của tui ơi, đi đâu mà vội thế không biết nữa . Tôi giúp cô là một chuyện nhưng phải đền ơn cho ông ta 100 không thì muối mặt tui lắm đấy . Diễm Phương ngao ngán móc túi lấy tiền trả , nàng là cô gái khuê các làm sao biết được mưu mô , mánh khóe của xã hội đầy thối nát này . Gặp các bạn cùng cảnh ngộ Diễm Phương rất vui , họ xúm xít trò chuyện tương đắt . Các chị ấy hướng dẫn nàng cùng về ở khách sạn Đường Thành , một vài chị có mẹ , có chị đi theo . Họ để con lớn giữ con nhỏ và khuyên nàng nên để con nàng chơi với con họ .Xong đâu đấy tất cả lên xe trở lại ga để lảnh hành lý . Lần này Diễm Phương hên thật , đến phiên nàng người soát vé lơ đểnh phất tay cho vào không hỏi vé Nàng vội vàng vào tìm hành lý , đây rồi nàng hăng hái dùng tất cả sức lực lôi kéo một cách vất vã ra khỏi cửa . Ai không nghỉ đây là một phép mầu nhiệm vì hành lý mang tên người khác mà vẫn trót lọt lạ ...lạ thật . Thoát nạn lần thứ hai Diễm Phương thật vui , về khách sạn gặp lại con nàng ôm vào lòng hôn tới tấp . Chỉ có hai mẹ con trong suốt cuộc hành trình với bao gian khổ .Diễm Tiên chính là báu vật là nguồn an ủi để nàng nương tựa tinh thần .Làm thủ tục gởi hành lý xong, , ghi tên lấy số phòng , nàng mới biết không còn phòng trống ở dưới nữa . Thôi cũng đành dấn bước cho xong , họ trả lời như bất cần lấy lòng khách " Tôi đã bảo cứ đi hết bực thang là tới , cần gì phải hỏi tầng thứ mấy ? Cái cô này ngớ ngẫn thật . Đây là một xã hội "tiến nhanh , tiến mạnh , tiến vững chắc " hay sao ? Diễm Phương đành uể oải dắt con lần bước lên bực thang dốc đứng rất nguy hiễm . Không biết đi được bao nhiêu bực , con bé ốm yếu quá nàng phải ra sức bồng lên , bước chân xiu vẹo thảm thương vô cùng Cứ đi được một đoạn , nàng lại thả con xuống dìu bước , rồi nghỉ chân giây lát . Một mùi ẩm mốc bốc lên , pha lẫn với mùi khai ngây ngấy . Ngọn đèn trần không đủ sáng nhưng nàng cũng thấy bức tường loan lổ vàng ố . Vài con thằn lằn nhỏ xíu như không đủ sức sống tặc lưởi trong đêm vắng càng tăng thêm vẻ thê lương ,não nùng . Diễm Phương không thể ở lâu hơn , liền nói với con

_Hãy ráng lên cũng sắp đến nơi rồi đó con

Hai mẹ con nàng khó nhọc lắm mới lên được nấc thang cuối cùng , rồi cứ tiếp tục đi dọc theo dãy hành lang dài , bên trong có nhiều phòng ngủ tập thể . Nàng liền dừng lại trước số phòng ghi trong vé và bước vào bên trong . Diễm Phương trông thấy có tám giường bằng tre ,không gối , không mùng . Thật bất đặng đừng , có nơi ngã lưng qua đêm còn hơn ngồi trên tàu chịu đựng bao phiền phức . Nàng ôm con vào lòng trò chuyện và rơi vào giấc ngủ dễ dàng vì quá mệt mỏi . Sáng sớm hôm sau nàng đưa con xuống lầu rửa mặt , một nhóm người đã túc trực tại đây từ lúc nào . Họ chen lấn tranh dành , chưởi bới náo loạn cả lên như một cái chợ rất hỗn tạp . Phòng vệ sinh công cọng phải chờ , ôi thôi không bút mực nào có thể diễn tả được . Diễm Phương cùng con ăn một vắt cơm nguội gói trong lá chuối với chút muối mè ,nhưng sao ngon ơi là ngon vì bụng đói cồn cào . Bé Diễm Tiên được nàng đưa cho mấy viên kẹo mè đã thỏa mãn luôn mĩm cười , nói líu lo thật dễ thương . Xong xuôi nàng dắt con vào phòng nhận hành lý rồi gọi xích lô bảo chở đến bến xe để đi Phủ Lý . Giá cả ổn định xong nhưng đi được nữa đường ông già trở chứng đòi đưa thêm tiền mới chịu đi tiếp . Ngang ngược và phi lý như vậy mà Diễm Phương cũng phải chìu ông ta mà không dám hó hé phản đối . Chung quanh vắng lặng rất nguy hiểm , nàng quá hãi hùng và đã quen với dân miền Bắc qua những lần" thăm nuôi " . Đây là danh từ của V . C gán cho các sĩ quan mà chúng giam giữ , may mắn cho nàng cũng vừa kịp chuyến xe Phủ Lý Đến nơi , phải thuê xe đạp " thồ đồ " và đi bộ thêm một đoạn dường nữa thì đến quán trọ .Tại đây các bà vợ thăm chồng đều phải ghé lại , chờ đông người mới cùng nhau thuê xe " lòng chão " để đi chuyến chót đến trại .Thật khôi hài và ngộ nghỉnh vì lòng xe cong vào như cái chảo nên mọi người thấy sao nói vậy . Đặc biệt không có ghế ngồi , chỉ ngồi bệt xuống đất .

cd2.jpg

Chờ mãi đến trưa mà không có xe ra , núi đồi miền Bắc vẫn lắng chìm mờ ảo trong sương mù May quá từ xa đã vang lên tiếng nói lao xao vọng lại , một toán đàn bà trẻ con đang lên dốc . Diễm Phương thở dài nhẹ nhỏm , vậy là khỏi chờ đợi ở đây qua đêm như mấy lần trước vừa tốn tiền phòng ngủ , vừa ăn uống mắc mỏ . Ai nấy cùng hoàn cảnh nên dễ thân và chuyện trò với nhau rất vui vẻ . Không bao lâu đã có xe dừng lại , có mấy chị bước đến trả giá , mọi người đồng ý cùng nhau lên xe Diễm Phương đã quen với chiếc xe "thời đại " này nhiều lần nên mau mắn ngồi bệt xuống sàn xe . Bất cứ " phu nhân " nào thảy đều lột xác , trông thảm não làm sao . Chiếc xe lao nhanh lên dốc chán rồi xuống đồi như một thanh niên cường tráng đua xe . Diễm Phương nhắm mắt ôm con vào lòng , trước mặt một đống xe đạp và sạn cát , xi măng đủ thứ , một tay nàng phải xô chiếc xe đạp cứ trụt hẵn về phía nàng . Giỡn với tử thần mãi không biết chán , bỗng tài xế dừng xe lại nói lớn

_ Đến lò gạch rồi mấy bà xuống xe lẹ lẹ đi , tụi tui phải đi ngay bây giờ

Ở đây có một số xe bò chờ sẵn ,chủ xe ào đến dành khách , Diễm Phương chất quà bồng con cho ngồi trên xe . Cô bé ra chiều thích thú vì lần đầu ngồi xe bò , trẻ con thật vô tư và không hề biết mệt , nói cười líu lo như con chim nhỏ xinh xắn . Người đàn ông đánh trên lưng con bò bằng chiếc roi mảnh và dài nghe đen đét .Con bò mệt mỏi lên dốc Diễm Phương thấm mệt nhưng cũng ráng phụ đẩy xe đàng sau cho nhanh ..

cd5.jpg

Cuối cùng mọi người cũng đến nơi muốn đến . Gian nhà thăm nuôi nằm trên một ngọn đồi thoai thoải chung quanh vắng vẻ . Nhìn xuống đồi không thấy có làng mạc ,khí hậu hơi lành lạnh , chỉ nghe tiếng gíó xào xạc và tiếng cú rúc từng hồi nghe thật thê thảm . Diễm Phương dắt con gái vào chờ trước cửa, còn nàng lần lượt đem các thức ăn , vật dụng vào . Bên trong có một số người chờ sẵn , nhìn quanh giường nào cũng bị chiếm cứ không còn chỗ trống . Nàng liền tìm được một băng ghế dài ọp ẹp xếp đồ đạt lên trên để làm chỗ ngủ . Đêm nay có một số người từ Hà Nội xuống thăm tù hành sự nên đông quá . Đơn xin thăm chồng của Diễm Phương phải đình lại hôm sau mới giải quyết . Qua đợt thăm thân nhân buổi chiều , mọi người đều tản mác đi ngủ . Cửa phòng được cài bằng một thanh gỗ dài , các cửa sổ chỉ chống lên , đóng lại bằng một thanh gỗ ngắn hơn . Gió luồn qua khe cửa , lạnh thấu xương các người sống ở đây còn nói thỉnh thoảng có ông ba mươi ngấp nghé rình mò . Trong đêm tối hoặc sáng trăng mờ ảo thấy đen thui một đống , nghe ớn lạnh quá . Đêm về khuya Diễm Phương vẫn còn trằn trọc không ngủ được . Thời gian như dừng hẳn lại trong sự nhung nhớ ngút ngàn ,chiếc ghế dài không đủ cho hai mẹ con . Nàng phải nằm nghiêng trụt xuống phía dưới , tay ôm lấy chân con gái thở dài cay đắng . Đột nhiên hồn thơ lai láng đến với nàng . Diễm Phương vội vàng ghi nguệch ngoạc mấy câu thơ vừa chợt nghĩ vào mảnh giấy nhỏ

Em trở lại con đường trên núi biếc

Thương mây bay từ đó vẫn cô đơn

Những bông hoa còn có nửa linh hồn

Những luống cỏ nghiêng vai tìm ảo mộng

Bao giờ cũng vậy , càng đau khổ , càng eo hẹp thời gian thơ nàng càng sống động . Nàng làm thơ theo tiếng lòng thổn thức không muốn trau chuốt cho thêm phần thi phú . Tâm tình được tỏ bày , nàng cảm thấy ấm lòng đôi chút . Giấc ngủ bình yên đưa nàng vào mộng đẹp , quên hết thực tại . Ngoài kia trời vừa hừng sáng , vài người thức dậy chuyện trò , soạn sửa quà bánh , xếp gọn áo quần . Diễm Phương nôn nóng đánh thức con dậy , dắt ra suối tắm rửa . Về lại trại nàng thay cho con một chiếc áo đầm màu hồng bên ngoài khoác thêm chiếc manteau màu cam dài đến gối . Đây là món quà của anh nàng bên Pháp gửi về . Sau khi thắt bím tóc cho con hai mẹ con cùng ăn uống qua loa , nàng vội thay bộ đồ đơn giản khác . Cán bộ từ trại đã ra từ lúc nào , Ông ta đứng giữa phòng dõng dạt căn dặn :

Các bà lẹ lẹ lên cho , bây giờ đổi mới tư duy rồi , có bao nhiêu áo quần đẹp mặc hết vào. Son phấn nhiều nhiều vào , nhanh nhanh lên cho . Đừng để lem luốc như vậy các ông ra thấy tướng mấy bà sẽ mất hết tinh thần đấy . Có tiếng cười khúc khích ở cuối phòng tiếp theo một giọng bình phẩm vang lên

_ Bộ ổng tưởng chị em mình là cái giá móc áo hay tuồng hát bội sao ? xì quê một cục .

Diễm Phương không cười nổi , nàng quýnh lên , bao nhiêu đấng mày râu đã ra gặp vợ con , nhưng chàng vẫn biền biệt tăm hơi . Nàng dõi mắt ra cửa trông ngóng , bỗng từ đàng xa có toán sĩ quan đang đi tới . Mỗi người đều đẩy một chiếc xe cút kít , Diễm Phương vội vã dắt con ra cửa đứng đón chồng " Kìa ba con đã ra đó" Nhìn theo tay chỉ của mẹ Diễm Tiên dẩy nẩy lên lùi sát vào người nàng " không phải ba đâu , ba mình trong ảnh đẹp và trẻ hơn ông ni nhiều mà ." Chính nàng còn ngạc nhiên không tin vào mắt mình " Chàng đó sao ? Ôi còn đâu mái tóc bồng bềnh trên gương mặt chử điền , đôi mày rậm với cặp mắt một mí sắc lẽm đa tình . Hùng đã đến gần , nàng nhìn chàng nghẹn ngào không nói nên lời , cố ngăn đôi dòng lệ . Nàng chỉ tay vào chồng nói với con

_ Ba đó con , mau đến mừng ba đi con

Cô bé còn ngại ngùng , nàng đã vội bồng con lao đến không muốn lãng phí những dây phút quí báu bên nhau

_ Anh ơi ! em chờ anh lâu quá , nhớ lắm đó .

Hùng cười , nụ cười có pha nước mắt . Chàng mặc một bộ đồ màu lam đã cũ , hai khuỷu tay áo được vá bằng hai mảnh vải khác màu , da chàng xanh mét như người bịnh lâu ngày . Hùng vừa ốm vừa đen vì giải dầu sương nắng , mọi thứ đều thiếu thốn . Chàng nói với vợ " phải chờ gọi tên xong mới có thể tìm bàn trống để ngồi . Cán bộ trại nói vợ chồng chàng phải ngồi đối diện hai nhau , còn hắn ngồi giữa phòng để theo dõi mọi người trò chuyện . Hắn nói lớn

Các ông , các bà nhớ cho đã là người Việt Nam không được hôn hít loạn xạ lên . Trông mất vệ sinh , kém thuần phong , mỹ tục cấm ôm nhau . Muốn nói gì thì cứ nói to lên nghe rõ chưa ?

Diễm PHương đẩy con qua cho chồng và nói

_ Diễm Tiên đây anh , anh nhìn ra con không ? Con học giỏi lắm anh .

Hùng cảm động ôm con vào lòng , vuốt ve mái tóc cắt ngang mày của con . Thật sự đã bao năm xa cách chàng làm sao nhớ nổi ? . Nhưng tình phụ tử dâng lên dào dạt , cả hai cha con cùng ôm nhau khắng khít , cô bé luôn nhoẽn miệng cười , rất hồn nhiên và dạn dĩ

_ Ba ơi ! con có áo đẹp nè , áo ở trong cũng đẹp nữa.

Giây phút gặp gỡ thiêng liêng làm sao . Diễm Phương nói nhỏ bên tai chồng

_ Trời ơi , anh ốm quá làm em xót xa vô cùng .Phần em và các con rất đầy đủ sung sướng , anh đừng bận tâm . Ráng lên nghe anh , em hy vọng không lâu anh sẽ về đó

_ Anh cũng được cán bộ lo cho đầy đủ , em khỏi bới xách cho anh nhiều . Cần nhất mỗi lần đi thăm, con em đem theo một đứa , anh không thể hình dung ra nét mặt các con , chúng cao lớn đến chhừng nào

Những câu nói dối trá này chàng đã được học thuộc lòng trước khi ra thăm và nàng cũng nghe các bạn đi thăm trước căn dặn . " Các chị nhớ đừng than khổ , sẽ bị bọn chúng cúp thăm lần tới đấy Vì vậy ai ai cũng thi nhau nói nhỏ , nói nhanh , nói tiếng lóng . Tên cán bộ ngẫn tò te ra chẳng hiểu gì . Hắn đập bàn quát lên giận dữ

_ Ồn quá , các ông bà làm gì mà như vỡ chợ thế , hãy nghiêm túc vào nào .

Đúng cán bộ không phải là bạn của dân hay đầy tớ trung thành luôn sẵn sàng phục vụ dân .Không họ chính là người rừng , là ông chủ bóc lột khó tính , vô lương tâm dã man đến ghê tởm .

cd3.jpg

Tình nghĩa vợ chồng bị ngăn cách bằng thứ kỷ luật rừng rú . Phải chăng

Em đến với anh nhẹ như gió thoảng

Mà chia xa cũng buồn tựa mây bay

Nụ hôn chưa ngọt vị ân ái

Ước mơ đã khép lại vònng tay

Chỉ có hai mươi phút thăm thân nhân , thời gian quá ngắn ngủi so với sự gian khổ của hàng vạn sĩ quan mà bọn chúng bắt làm tù binh . Sự ngược đãi , chèn ép , thủ tiêu không bút mực nào tả hết , tù binh chính trị không được kết án bao nhiêu năm , nên không biết ngày về . Có người đã bỏ mạng trong chốn lao tù vì thiếu lương thực , thiếu áo quần , thuốc men không đủ . Lời ta thán sự độc ác của bọn Cọng Sản vang vọng trong dân gian , truyền tụng đến muôn đời .Biến cố chiến tranh này dần dần cũng tàn lụi nhưng mọi người còn ở lại vẫn chịu nhiều uất ức , bất mãn .

Dĩ vãng đau buồn đã qua , Hùng được thả về năm 1988 . Chàng cùng Diễm Phương và con cái được đi theo diện H . O vào năm 1990 . Đến nay con cái đều lập gia thất , một bầy cháu nội và ngoại ra đời , nàng thật bằng lòng với hạnh phúc đang có . Mặt trời lên cao , tỏa ánh sáng ấm áp trên vạn vật và lan rộng trong lòng Diễm Phương qua bốn mùa xuân , hạ , thu , đông .

Quỳnh Diên


RECENT POSTS:
SEARCH BY TAGS:
No tags yet.
bottom of page